Search This Blog

May 25, 2015

Từ bỏ thì dễ, vượt lên chính mình mới khó

Tác giả:Ngô Mục Thiên
Giá bìa: 89,000 đ


Mình bị cuốn hút ngay từ cái tựa sách, càng đọc càng thấy bản thân mình được phản ánh trong đó ở (nhiều) ví dụ dẫn chứng. Mục Thiên là 1 đứa trẻ cực kỳ may mắn, em được cha mẹ hướng dẫn cho em biết cách tự quản lý bản thân mình ngay khi còn là 1 cậu nhóc hiếu động. Ở cái tuổi còn ham chơi, em đã biết phân biệt điều gì nên và không nên làm; cũng như việc phải từ chối lời rủ rê đi chơi của bạn bè để ở nhà làm bài tập là cho chính bản thân em...

Điều này thực sự rất khó.

Em đã phải đấu tranh tư tưởng, và vượt lên sự cám dỗ cũng như yếu đuối của chính bản thân trong 1 khoảng thời gian rất dài. Từ cậu bé thời tiểu học cho đến hôm nay, em đang học đại học nhưng em vẫn tiếp tục quá trình "tự quản lý bản thân". Và mình tin rằng trong tương lai, em sẽ là 1 vì sao sáng hơn tất cả.

Trích trang 70:"Định luật 21 ngày kỳ diệu" - Để rèn luyện 1 thói quen

-Giai đoạn thứ nhất: từ ngày thứ nhất đến ngày thứ 7. Đây là giai đoạn tràn đầy ý chí chiến đấu. Bạn sẽ luôn cho rằng bản thân có thể giữ được sự kiên trì, có thể giữ vững thói quen này.

-Giai đoạn thứ 2: từ ngày thứ 8 đến ngày thứ 14. Đây là giai đoạn ý chí chiến đấu bắt đầu suy giảm. Trong giai đoạn này, bạn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, rất khó để tiếp tục duy trì thói quen, và có lẽ nhiều người sẽ lựa chọn từ bỏ.

-Giai đoạn thứ 3: từ ngày 15 đến ngày thứ 21. Nếu vượt qua được giai đoạn khó khăn thứ 2, bạn sẽ chính thức bước vào giai đoạn củng cố thói quen. Đến giai đoạn này, bạn đã bắt đầu nhận được thành quả của thói quen, đồng thời dễ dàng giữ vững được lòng kiên trì. 

Mẹ của Mục Thiên có nói với em là: "Con là cục cưng của mẹ, nhưng chưa chắc đã là cục cưng của xã hội". Cha mẹ thường có xu hướng yêu thương con bằng cách bảo vệ, bao bọc lấy con cái của mình bằng mọi cách; làm thể nào để con không bị tổn thương; không bị người khác (xã hội) ức hiếp...Tình thương của cha mẹ là vô tận, không thể cân đong đo đếm bằng lời. Tuy nhiên trong quyển sách này, Mục Thiên có nói: "Cha mẹ có giàu tình thương yêu đến mức nào, cũng chỉ nên trở thành một ngon đuốc, chỉ đường soi lối để con tự bước đi trên chính đôi chân của mình, tuyệt đối không được bao đồng hoặc tìm cách quản lý chúng. Bồi dưỡng kỹ năng tự giác, không chỉ là một việc vô cùng quan trọng đối với bậc phụ huynh, mà nó còn liên quan mật thiết đến việc định hình tương lai con trẻ."

Không phải cha mẹ nào cũng có điều kiện hay sự quan tâm đến con cái 1 cách đúng mực. Mình nhận thấy điều này còn phụ thuộc vào nền giáo dục của đất nước, phụ thuộc vào sự ảnh hưởng của môi trường sống xung quanh và của chính bậc sinh thành nên chúng ta nữa. Không thể đòi hỏi 1 đứa trẻ tự biết khôn lớn một cách đúng đắn nếu không ai dạy cho chúng. Cụ thể là hôm thứ 23/05 vừa rồi Cty mình có tham gia bán hàng từ thiện ở quận 2; sản phẩm của mình được ăn thử miễn phí và mình đã gặp được 2 trường hợp sau đây:

- Có 2 mẹ con người Nhật đến tham quan gian hàng, trong khi người mẹ mải mê nghe mình giới thiệu sản phẩm thì đứa trẻ thò tay chạm vào miếng sản phẩm thử (mình thấy bé chỉ mới đụng 1 ngón trỏ vô thôi), mẹ bé thấy và la bé (vì cô ấy không biết là sản phẩm đó được thử). Bé bị la liền xịu mặt xuống và rụt tay lại. Phản ứng của mẹ đầu tiên là quay sang hỏi mình, cái này cô có thể ăn không, sau đó quay qua nói với cậu con trai là: "Mẹ xin lỗi vì la con, nhưng con đã đụng vào rồi thì con hãy cầm nó lên vì tay con dơ, con không thể bỏ lại cho người khác ăn được". Mặc dù là cô ấy không mua gì từ gian hàng của mình, nhưng cái mình có được từ cô ấy là 1 bài học dạy con rất hay.

- Cũng khá lâu sau, có 2 mẹ con người Hàn đến tham quan, và mình vẫn tiếp tục nhiệm vụ là giới thiệu sản phẩm cho bà mẹ, còn đứa trẻ thì cũng thò tay bóc lấy miếng sản phâm thử để ăn. Vụ việc cũng không lấy gì là khác thường cho đến khi bé ăn đến miếng thứ 3 và mẹ bé phát hiện là bé ăn quá nhiều nên la và không cho bé ăn nữa. Miếng sản phâm trên tay bé đang ăn dở, thế là bé trả lại vào trong dĩa với tình trạng....không thể dơ hơn được nữa. Mẹ bé rút vội miếng khăn giấy lau cho bé và yêu cầu mình thanh toán và rời đi mà không nói tiếng nào cả....

Mình không có ý quy chụp quốc gia Nhật hay Hàn ở đây. Mình kể ở đây là chuyện mà mình đã chứng kiến ở buổi bán hàng từ thiện ngày hôm đó. Suy cho cùng mình cảm thấy rằng đây cũng là 1 bài học kinh nghiệm cho mình trong việc dạy con sắp tới. Mong muốn của mình cũng như các bà mẹ khác là tạo mọi điều kiện để con cái của mình có đủ điều kiện cần và đủ để con vững tin bước trên đường đời. Nhưng cách dạy con mỗi người sẽ khác....Và đứa trẻ vì thế lớn lên rồi cũng sẽ khác.

Bạn có bao giờ thắc mắc vì sao người khác làm được những điều rất đơn giản, mà bản thân mình lại không làm được điều đó hay không? (Mình có)

Bạn có bao giờ thắc mắc vì sao bao nhiêu nỗ lực, cố gắng của mình nhưng kết quả đạt được lại không như mình mong muốn. Trong khi người khác lại thong dong tự tại và có được tất cả những gì mình mong ước nhưng lại quá xa vời? (Mình có)

Hãy đọc sách và bạn hãy tự tìm cho mình câu trả lời bạn nhé.

Mình rất vui nếu bạn có thể chia sẽ cảm nghĩ của bạn với mình.

Sắp 12h rồi, mình đi ngủ đây.

Chúc bạn ngủ ngon :-)





No comments:

Post a Comment