Search This Blog

August 10, 2011







  •     Một tác phẩm được ra đời, không hề nằm trong dự tính của tác giả, vốn là một bà nội trợ, chỉ dành chút thời gian rảnh trong ngày để viết nhật ký về cuộc sống của mình, trải nghiệm của bản thân từ năm 17 tuổi một mình xa nhà đi du học, kết hôn với một người đàn ông Pháp “yêu mình nhiều hơn mình yêu người ấy”.

     Trích: Cái khó làm v Tây

       Hôm trưc mình hí hng nhn đưc hàng vin tr ô mai m gi. Thế là bui ti sau khi ăn ung xong xuôi, mình tranh th ngi nhâm nhi món ô mai su xào gng. Ôi chao ngon tuyt cú mèo. Đang ung dung tn hưng, t nhiên thy ánh mt chàng nhìn mình có v không my thin cm, mình mi lch s mi chàng “Chou ăn không?”. Chàng nhăn mt “Không, anh không ăn món hoa qu thi nm phơi nng trên va hè ca em”. Không ăn thì thôi, càng tt, sao mà li phi ph báng món ô mai ca mình như thế nh? Mình cũng không mun chia s hàng ngon quý hiếm to nào.
         Hôm sau, mình mang theo gói ô mai mơ chua cay đến ch làm. Tranh th ít vic, mình li ngi nhâm nhi ô mai. Chc thy mình ăn ngon lành quá, anh sếp và anh bn đng nghip li mon men đến hi mình đang ăn gì. Mình không dám gii thích cn k là ô mai đưc làm như thế nào, ti s làm tn thương đến nhng tâm hn nhy cm. Thế là mình ch bo đó là hoa qu khô dm mui, và đ cho d tưng tưng, mình lý gii thêm là ging như mt hoa qu y. Ti vì Pháp cũng có món mt hoa qu cc ngon, phi công nhn là ngon hơn nhiu mt hoa qu nhà. Thế là trí tò mò ni lên, anh bn đng nghip xin nếm th, anh sếp nhát chết bo “Cho Sid nếm trưc, nó mà ăn ngon, tao mi ăn”. Công nhn là sếp khôn tht. Anh bn đng nghip hí hng cho c qu ô mai vào mm, mình bo đng nhai vi, ngm chút đã. Cũng đưc khong hai giây, anh ta phóng vù ngay ra thùng rác nh, và chy ngay vào toilet đ súc ming. Sau khi cm xúc mnh đã qua, anh ta mi hoàn hn bo “Chưa bao gi ăn mt món kinh khng đến như vy, tao súc ming ri mà mùi ca nó vn còn nguyên trong mm tao là thế nào?”. Khi phi nói, quay ra đã thy sếp chy biến đi mt ri.
        Và kết qu là món ô mai ch đ dành riêng cho mình.

    ***

        Sáng th by, trên đưng đi làm, mình đi qua mt ca hàng chuyên bán đ ni tht đến t các nơi trên thế gii. Trong t kính thy bày trang trng mt cái đôn màu trng. Tinh thn dân tc ni lên phn pht, mình vi vàng tel ngay cho sếp báo cáo có tí vic riêng cn gii quyết, sếp thông cm cho đến mun tm 15 phút. Xong xuôi mình xông ngay vào ca hàng đòi xem cái đôn. Cũng may là mình vào ngay, vì cũng ch còn có mi mt cái đ trong t kính. K cũng l nh, ch nh bây gi li đang là “xu hưng đôn s?”
        Cái đôn bng s màu trng, chc li đến t đt nưc Trung Quc tươi đp, nhưng mà mình ch cn ngun gc, mình thích nó, thế thôi. Vi vàng bo cô bán hàng cho tôi mua. Cơ mà nó hơi b nng, mình ch bê ni nên mình đành gi li ca hàng, nhn nh vi cô bán hàng là tí na chng tôi đến ly. Đến ch làm mt cái là tel ngay cho chàng, bo chàng chiu rnh ra ch ca hàng đy ly giùm em mt món đ. Kh ni ch biết cái đôn tiếng Pháp gi là gì, nên c nôm na bo chàng là món đ, c đến nơi và nói tên thì cô bán hàng s đưa cho. Đu gi chiu chàng ht hi đin thoi ti “Chou, cái đ vt mà em mua sáng nay là cái l đng mui tiêu khng l h?. “Cái gì?. “Anh ch biết, anh đến nơi, nói tên ra thì cô bán hàng đưa cho anh mt cái l đng mui tiêu khng l màu trng”. À thì ra cái đôn ca mình đưc chàng gi là “cái l đng mui tiêu khng l. “Mà em đnh làm gì vi nó?. “Anh c bê v cho em, đng nào thì em cũng mua ri, đ ti v em gii thích”.
        Ti v vi vàng tra t đin, cơ mà không có t cái đôn, cái đôn dch ra tiếng Pháp là “đ vt đ bình hoa”. Gii thích cho chàng, chàng gt gù bo “Công nhn em là thiên tài đ tìm ra nhng vt dng vô ích nht trên qu đt”. Chàng bo vy vì hè va ri, mình đưc con bn thân tng sinh nht cho mt món “đ trang sc” cho túi. Mình th là mình không có sáng to ra tên ca nó, trong ca hàng tên đích th ca nó là “bijoux de sac à main”. Mình nói mà chàng c ôm bng cưi, nht đnh không chu tin mi kh.
        Bt đng văn hóa nên mi ra nông ni này, mình mà cưi anh chng Vit Nam, chc ch phi kh s c ti đ gii thích tác dng ca mt cái đôn. Công nhn là bi kch!
- end- 


Đời qua giọng văn của Tú vừa thực tế, vừa lém lỉnh lại cứ như một giấc mơ. Đời là thế, dù muốn dù không ta vẫn phải chấp nhận cho dù sự thật có "phũ phàng" đến đâu.

Đời là để ta sống hết mình với chính con người ta, với những giấc mơ tuổi trẻ, là để ta lựa chọn, là để ta sống trọn vẹn với đời...Đời là để ta thay đổi cả những điều không thể thay đổi.

     Đời là để ta thấy hạnh phúc hơn từ những nhiều nhỏ nhặt mà theo tác giả, hạnh phúc chỉ đơn giản là một cú điện thoại từ phương xa, đơn giản là khi nhìn thấy bé Nhi ăn hết phần ăn của mình, là được ở cạnh những người yêu mình vô điều kiện...

        Và đời của Tú cũng được cô kết luận rằng :  " Đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở".

       Cảm giác đọng lại trong tôi sau khi đọc xong quyển sách này là một cảm giác rất lạ, một cảm giác trộn lẫn cả niềm vui, hạnh phúc, suy tư và nhơ nhớ về một cái gì đó trong quá khứ.

    Xin cảm ơn tác giả Lê Ngọc Tú đã cho xuất bản quyển sách này, rất thú vị và rất đáng để đọc.


Chúc bạn cuối tuần vui vẻ!

No comments:

Post a Comment