Search This Blog

May 6, 2011

Khó khăn khi học Anh văn P2

Về phần nói:

Tôi thường lang thang trên internet để tìm người nói tiếng anh với mình. Nhưng theo kinh nghiệm xương máu của tôi thì tốt nhất là không nên. Vì nói chuyện qua internet, nhất là với người mới học hoặc mất căn bản trầm trọng như tôi thì như vịt nghe sấm.

Tôi hay tham gia các diễn đàn tiếng anh (chỉ một thời gian thôi, vì lười lắm), các trang web cá nhân như myspace, facebook, friendster,… và một số trang web tiếng anh khác. Tôi nhận thấy có 2 loại tiếng anh mà bạn sẽ gặp: Tiếng anh của người mới học và tiếng lóng của người bản xứ (tiếng lóng và viết tắt). 

- Và như bạn đã biết, tiếng anh của người mới học thì cũng y như bạn thôi, sai chính tả, sai cấu trúc, ngữ pháp tùm lum hết.; Bạn không thể yêu cầu người ta giải thích cho bạn cũng như bạn không thể biết được họ sai chỗ nào.

- Tiếng lóng của người bản xứ thì thôi, bạn khỏi hiểu luôn. Họ cũng chẳng tha thiết gì mà ngồi giải thích từng chữ cho bạn nghe. Mà chưa chắc, khi họ giải thích, bạn đã có thể hiểu được ấy chứ. 

- Ngoài ra, bạn còn có thể gặp một số kẻ bệnh hoạn, biến thái nữa kìa. Tôi đã từng gặp rồi, không phải một đâu mà đến những 3 người lận cơ. 
Sợ quá, nên tôi tìm con gái cho dễ nói chuyện, ai dè gặp nhằm một cô bị lessbian. Hậu quả là tôi bị ám ảnh suốt một thời gian dài (dù cô ta ở tận bên Mỹ), và tởn đến già không dám tham gia các diễn đàn tiếng anh như thế nữa. Thậm chí tôi còn phải đổi cả nick yahoo nữa đấy bạn àh. (36 kế trốn là thượng sách. Hic)

Sau từng ấy kinh nghiệm đau thương, tôi quyết định thay vì lang thang trên internet thì tôi đi lang thang ngoài công viên và các câu lạc bộ anh văn. Và đó là quyết định rất ư là sáng suốt, vì tôi có thêm nhiều người bạn thật dễ thương, thật Friendly. Ban đầu bạn sẽ rất là ngại, ngại thật chứ chẳng phải chơi đâu; mồ hôi cứ túa ra ướt cả người, miệng mồm thì cứ ấp a ấp úng, mặt thì đỏ như trái cà chua ấy đã vậy tim còn đập thình thịch như đang đứng trước người yêu ấy chứ. Mấy cây chào hỏi chuẩn bị sẵn, học thuộc lòng từ trước chẳng biết đến khi cần thì biến đâu mất tiêu. Lúc đó, trông bạn sẽ lóng nga lóng ngóng như con gà mắc tóc ấy, tôi chắc thế vì tôi đã từng như thế mà. Nhưng mà bạn ơi, người nước ngoài (Foreigner) không như chúng ta nghĩ đâu. Họ sẽ không bao giờ cười bạn khi bạn nói sai gì cả mà ngược lại họ sẽ lắng nghe một cách chú tâm hơn. Còn một số người Việt mà tôi từng tiếp xúc bằng tiếng anh, có 10 người thì đã hết 9 người cười như chưa bao giờ được cười khi tôi nói sai cái gì đó. Điều đó làm tôi ngại và không bao giờ dám nói cái gì với họ nữa cả. Thật là đáng ghét. Và tôi cá rằng họ sẽ không bao giờ dám đứng ở vị trí của bạn, trong tình trạng của bạn và nói những điều như bạn đã nói đâu, vì họ sợ sẽ bị cười nhạo như chính họ đã làm điều đó với bạn.

Khác biệt về văn hóa và cách ứng xử, đôi khi rất khó để thích nghi. Người ta sẽ gọi bạn bằng những cái tên thân mật như Honey, my dear, my love, my darling,… mà không quen thì bạn sẽ rất khó chịu, hay đôi khi người ta còn đòi ôm và hôn bạn nữa đấy. Tôi chưa bị như thế bao giờ, và tôi cũng không biết phản ứng của mình lúc đó sẽ ra sao. Không chừng tôi tháo giày ra đập cho một trận vì cái tội ôm hôm bừa bãi ấy chứ. Hay tôi sẽ khoái chí bảo :”Hun nữa đi!”… làm người ra chạy dài vì tưởng tôi bị….

Haizz, ai mà biết được. ^^ Bạn sẽ phản ứng như thế nào, chia sẻ với tôi đi bạn.

Thực tế, mọi chuyện không nghiêm trọng như bạn nghĩ đâu. Khi bạn học ngôn ngữ nào thì bạn cũng nên biết về văn hóa của ngôn ngữ đó nhe bạn. Honey, darling, my love… chỉ đơn thuần là cách gọi thân mật của họ thôi, có thể ví dụ như mày – tao của Việt Nam mình vậy đó (Tôi gọi mày – tao với bạn bè vì tôi cho đó là cách gọi thân mật chứ không có ý hăm he gì ai đâu). Và Miss you, Kiss you, Love you,… cũng là một cách kết thúc lá thư hay một conversation cho thân mật thôi, không phải là chuyện gì trọng đại đâu (Xin nói rõ, trường hợp này chỉ đúng khi bạn và người đó chỉ đơn thuần là bạn thôi nhé). Bởi thế cho nên, nếu tôi có viết thư cho bạn và kết thúc là Love you thì bạn làm ơn đừng có gọi cho Police và nói rằng có kẻ đang quấy rối bạn nhe. Tôi chỉ là viết thư một cách thân mật, một kiểu rất English thôi nhe bạn.

Mà bạn ơi, dù là Foreigner hay Vietnamese thì cũng nên cẩn thận, coi chừng gặp phải bọn lừa đảo nhe bạn. Cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận.

Ấy chết, nói nãy giờ mà chưa vô trọng tâm, xin lỗi nhe tại tôi già rồi nên mắc bệnh nói nhiều đó mà. Tóm lại, bạn cứ nói những gì bạn biết, nói không được thì cứ hoa tay, múa chân đến khi nào người ta hiểu ý bạn thì thôi. Đừng bao giờ ngại nói cả, vì khi bạn ngại, khi bạn không dám nói thì không bao giờ bạn biết bạn sai chỗ nào đâu. Và nếu cứ như thế thì cả đời bạn cũng chỉ quanh đi quẩn lại ở trình độ căn bản mà thôi. Bạn cứ nói đi, nếu không ai chịu nghe bạn nói thì cứ tìm tôi. Tôi yêu tiếng anh lắm lắm, bạn muốn nói bao nhiêu cũng được, tôi sẳn sàng nghe bạn nói.

Nhiều lúc muốn nói điều gì đó nhưng không biết từ vựng thì tôi cũng ráng mà moi móc cho ra một từ tương đương để mà nói. Có trường hợp, kiếm không ra từ tương đương nhưng lại biết từ trái nghĩa thế là tôi nói một câu chẳng ăn nhập gì, xong rồi bảo người ta hiểu ngược lại. Làm họ cũng bó tay với tôi luôn, lúc đó tôi chỉ biết nhe 29 cái răng (do chưa mọc đủ 32 cái chứ không phải bị sún răng đâu nhe) ra mà cười với họ thôi. Bạn có gặp trường hợp đó chưa, hay có khi bạn không biết luôn từ trái nghĩa để mà nói? Vậy thì dùng body language đi bạn, nói tới khi họ hiểu thì thôi.

Cố lên bạn nhé, đừng ngại sai.

Có sai, có sửa mới có đúng. 

Có nói, có vấp, mới có trôi chảy.

…to be continue

No comments:

Post a Comment