- Đời... vẫn phải niềm nở
- Tác giả:Lê Ngọc Tú
- Ngôn ngữ:Tiếng Việt
- Đơn vị xuất bản:NXB Văn học
- Số trang:240
- Giá sách:39.000 VNDMột tác phẩm được ra đời, không hề nằm trong dự tính của tác giả, vốn là một bà nội trợ, chỉ dành chút thời gian rảnh trong ngày để viết nhật ký về cuộc sống của mình, trải nghiệm của bản thân từ năm 17 tuổi một mình xa nhà đi du học, kết hôn với một người đàn ông Pháp “yêu mình nhiều hơn mình yêu người ấy”.Trích: Cái khó làm vợ TâyHôm trước mình hí hửng nhận được hàng viện trợ ô mai mẹ gửi. Thế là buổi tối sau khi ăn uống xong xuôi, mình tranh thủ ngồi nhâm nhi món ô mai sấu xào gừng. Ôi chao ngon tuyệt cú mèo. Đang ung dung tận hưởng, tự nhiên thấy ánh mắt chàng nhìn mình có vẻ không mấy thiện cảm, mình mới lịch sự mời chàng “Chou ăn không?”. Chàng nhăn mặt “Không, anh không ăn món hoa quả thối nằm phơi nắng trên vỉa hè của em”. Không ăn thì thôi, càng tốt, sao mà lại phải phỉ báng món ô mai của mình như thế nhỉ? Mình cũng không muốn chia sẻ hàng ngon quý hiếm tẹo nào.Xong vụ chàng, thì tiếp là Nhi thỏ thẻ đến gần “Maman Nhi muốn ăn thử”. Thế là mình cắn thử cho nàng một miếng. Nàng há to mồm thè hết cỡ lưỡi cho mình đút miếng ô mai vào, và nhai ngấu nghiến. Hai giây sau, sắc mặt nàng biến đổi, nàng quay đít chạy vù vào buồng bếp, và vội vàng nhổ ngay miếng ô mai vào thùng rác, vớ ngay cốc nước để súc miệng. Rồi nàng quay ra bảo mình “Maman, kinh”. Từ lúc đó, cứ thấy mình nhâm nhi ô mai là nàng biết thân biết phận tránh xa.Và kết quả là món ô mai chỉ để dành riêng cho mình.***Sáng thứ bảy, trên đường đi làm, mình đi qua một cửa hàng chuyên bán đồ nội thất đến từ các nơi trên thế giới. Trong tủ kính thấy bày trang trọng một cái đôn màu trắng. Tinh thần dân tộc nổi lên phần phật, mình vội vàng tel ngay cho sếp báo cáo có tí việc riêng cần giải quyết, sếp thông cảm cho đến muộn tầm 15 phút. Xong xuôi mình xông ngay vào cửa hàng đòi xem cái đôn. Cũng may là mình vào ngay, vì cũng chỉ còn có mỗi một cái để trong tủ kính. Kể cũng lạ nhỉ, chả nhẽ bây giờ lại đang là “xu hướng đôn sứ?”Cái đôn bằng sứ màu trắng, chắc lại đến từ đất nước Trung Quốc tươi đẹp, nhưng mà mình chả cần nguồn gốc, mình thích nó, thế thôi. Vội vàng bảo cô bán hàng cho tôi mua. Cơ mà nó hơi bị nặng, mình chả bê nổi nên mình đành gửi lại cửa hàng, nhắn nhủ với cô bán hàng là tí nữa chồng tôi đến lấy. Đến chỗ làm một cái là tel ngay cho chàng, bảo chàng chiều rảnh ra chỗ cửa hàng đấy lấy giùm em một món đồ. Khổ nỗi chả biết cái đôn tiếng Pháp gọi là gì, nên cứ nôm na bảo chàng là món đồ, cứ đến nơi và nói tên thì cô bán hàng sẽ đưa cho. Đầu giờ chiều chàng hớt hải điện thoại tới “Chou, cái đồ vật mà em mua sáng nay là cái lọ đựng muối tiêu khổng lồ hả?”. “Cái gì?”. “Anh chả biết, anh đến nơi, nói tên ra thì cô bán hàng đưa cho anh một cái lọ đựng muối tiêu khổng lồ màu trắng”. À thì ra cái đôn của mình được chàng gọi là “cái lọ đựng muối tiêu khổng lồ”. “Mà em định làm gì với nó?”. “Anh cứ bê về cho em, đằng nào thì em cũng mua rồi, để tối về em giải thích”.Tối về vội vàng tra từ điển, cơ mà không có từ cái đôn, cái đôn dịch ra tiếng Pháp là “đồ vật để bình hoa”. Giải thích cho chàng, chàng gật gù bảo “Công nhận em là thiên tài để tìm ra những vật dụng vô ích nhất trên quả đất”. Chàng bảo vậy vì hè vừa rồi, mình được con bạn thân tặng sinh nhật cho một món “đồ trang sức” cho túi. Mình thề là mình không có sáng tạo ra tên của nó, trong cửa hàng tên đích thị của nó là “bijoux de sac à main”. Mình nói mà chàng cứ ôm bụng cười, nhất định không chịu tin mới khổ.Bất đồng văn hóa nên mới ra nông nỗi này, mình mà cưới anh chồng Việt Nam, chắc chả phải khổ sở cả tối để giải thích tác dụng của một cái đôn. Công nhận là bi kịch!

- end-
Đời qua giọng văn của Tú vừa thực tế, vừa lém lỉnh lại cứ như một giấc mơ. Đời là thế, dù muốn dù không ta vẫn phải chấp nhận cho dù sự thật có "phũ phàng" đến đâu.
Đời là để ta sống hết mình với chính con người ta, với những giấc mơ tuổi trẻ, là để ta lựa chọn, là để ta sống trọn vẹn với đời...Đời là để ta thay đổi cả những điều không thể thay đổi.
Đời là để ta thấy hạnh phúc hơn từ những nhiều nhỏ nhặt mà theo tác giả, hạnh phúc chỉ đơn giản là một cú điện thoại từ phương xa, đơn giản là khi nhìn thấy bé Nhi ăn hết phần ăn của mình, là được ở cạnh những người yêu mình vô điều kiện...
Và đời của Tú cũng được cô kết luận rằng : " Đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở".
Cảm giác đọng lại trong tôi sau khi đọc xong quyển sách này là một cảm giác rất lạ, một cảm giác trộn lẫn cả niềm vui, hạnh phúc, suy tư và nhơ nhớ về một cái gì đó trong quá khứ.
No comments:
Post a Comment